AN 3.36 – Kinh Thiên Sứ: Devadūtasuttaṃ
1. -
Có ba Thiên sứ này, này các Tỷ-kheo, Thế nào là ba?
2. Ở
đây, này các Tỷ-kheo, có người thân làm
ác, miệng nói ác, ý nghĩ ác. Sau khi thân làm ác, miệng nói ác,
ý nghĩ ác, khi thân hoại mạng chung, người ấy sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ,
địa ngục. Rồi này các Tỳ kheo, những người lính địa ngục với hai cánh tay bắt
người ấy dẫn đến Vua Yāmā (Diêm vương) và thưa:
"- Thưa Ðại vương, người này không kính mẹ,
không kính cha, không kính Sa-môn, không kính Bà-la-môn, không tôn kính các bậc
lớn tuổi trong gia đình, Ðại vương hãy hình phạt nó".
3.
Rồi vua Yāmā chất vấn người ấy, cật vấn, nạn vấn người ấy về Thiên sứ thứ nhất:
"- Này người kia, người có thấy vị Thiên sứ thứ nhất hiện ra giữa loài người
không?"
Người
ấy trả lời:
"-
Con không thấy, thưa ngài".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy:
"- Này người kia, ngươi có bao giờ thấy giữa loài người, một
người đàn bà hay đàn ông 80 tuổi, hay 90 tuổi, hay 100 tuổi, già yếu, cong như nóc nhà, lưng còm, chống
gậy, vừa đi vừa run rẩy, bệnh hoạn, tuổi trẻ đã tận, răng rụng tóc bạc, hư
rụng, sói đầu, da nhăn, đầu rung, tay chân da mồi khô đét?"
Người
ấy nói như sau:
"-
Thưa Ngài, con có thấy".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy như sau:
"-
Này người kia, với ngươi là người có trí, và lớn tuổi, ngươi có nghĩ rằng: "Ta rồi cũng bị
già, ta không vượt qua tuổi già. Vậy ta hãy làm điều lành, về thân, về lời nói,
về ý?"
Người
ấy nói như sau:
"-
Không, thưa Ngài, con không có làm. Thưa Ngài, con phóng dật".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy:
"- Này người kia, chính vì do phóng dật, ngươi đã không làm các điều lành về thân, về lời nói, về ý.
Thật vậy, này người kia, chúng sẽ làm cho ngươi, đúng theo sự phóng
dật của ngươi.
Ác nghiệp ấy của ngươi, không phải mẹ làm, không phải cha làm,
không phải anh làm, không phải chị làm, không phải bạn bè thân hữu làm, không
phải bà con huyết thống làm, không phải chư Thiên làm, không phải Sa-môn làm,
Bà-la-môn làm.
Ác
nghiệp ấy chính do ngươi làm và ngươi sẽ thọ lãnh quả dị thục của ác nghiệp ấy".
4.
Rồi vua Yāmā, này các Tỷ-kheo, sau khi chất vấn, cật vấn, nạn vấn người ấy về
vị Thiên sứ thứ nhất, liền chất vấn, cật vấn, nạn vấn người ấy về vị Thiên sứ
thứ hai:
"- Này người kia, người có thấy vị Thiên sứ thứ hai hiện ra giữa loài người
không?"
Người
ấy trả lời:
"-
Con không thấy, thưa ngài".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy:
"- Này người kia, ngươi có bao giờ thấy giữa loài người, một
người đàn bà hay một người đàn ông, bệnh hoạn khổ não nguy kịch, rơi nằm trong tiểu tiện, đại tiện của mình, cần người khác
nâng dậy, cần người khác dìu nằm xuống?"
Người
ấy nói như sau:
"-
Thưa Ngài, con có thấy".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy như sau:
- "Này người kia, với ngươi là người có trí, và lớn tuổi, ngươi có nghĩ rằng: "Ta rồi cũng bị bệnh, ta không
vượt qua bệnh hoạn. Vậy ta hãy làm điều lành, về thân, về lời nói, về ý?"
Người
ấy nói như sau:
"-
Không, thưa Ngài, con không có làm. Thưa Ngài, con phóng dật".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy:
"- Này người kia, chính vì do phóng dật, ngươi đã không làm các điều lành về thân, về lời nói, về ý.
Thật vậy, này người kia, chúng sẽ làm cho ngươi, đúng theo sự phóng
dật của ngươi.
Ác nghiệp ấy của ngươi, không phải mẹ làm, không phải cha làm,
không phải anh làm, không phải chị làm, không phải bạn bè thân hữu làm, không
phải bà con huyết thống làm, không phải chư Thiên làm, không phải Sa-môn làm,
Bà-la-môn làm.
Ác nghiệp ấy chính do ngươi làm và ngươi sẽ thọ lãnh quả dị thục của ác nghiệp ấy".
5.
Rồi vua Yāmā, này các Tỷ-kheo, sau khi chất vấn, cật vấn, nạn vấn người ấy về
vị Thiên sứ thứ hai, liền chất vấn, cật vấn, nạn vấn người ấy về vị Thiên sứ
thứ ba:
"- Này người kia, người có thấy vị Thiên sứ thứ ba hiện ra giữa loài người
không?"
Người
ấy trả lời:
"-
Con không thấy, thưa Ngài".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy:
"- Này người kia, ngươi có bao giờ thấy giữa loài người, một
người đàn bà hay một người đàn ông, chết đã
được một ngày, hay chết được hai ngày, hay chết được ba ngày, sưng phù lên,
xanh xám lại và nát rữa ra?"
Người
ấy nói như sau:
"-
Thưa Ngài, con có thấy".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy như sau:
"- Này người kia, với ngươi là người có trí, và lớn tuổi, ngươi có nghĩ rằng: "Ta rồi cũng bị chết, ta không
vượt qua sự chết. Vậy ta hãy làm điều lành, về thân, về lời nói, về ý?"
Người
ấy nói như sau:
"-
Không, thưa Ngài, con không có làm. Thưa Ngài, con phóng dật".
Rồi
này các Tỷ-kheo, vua Yāmā nói với người ấy:
"- Này người kia, chính vì do phóng
dật, ngươi đã không làm các điều lành về thân, về lời nói, về ý.
Thật vậy, này người kia, chúng sẽ làm cho ngươi, đúng theo sự phóng
dật của ngươi.
Ác nghiệp ấy của ngươi, không phải mẹ làm, không phải cha làm,
không phải anh làm, không phải chị làm, không phải bạn bè thân hữu làm, không
phải bà con huyết thống làm, không phải chư Thiên làm, không phải Sa-môn làm,
Bà-la-môn làm.
Ác nghiệp ấy chính do ngươi làm và ngươi sẽ thọ lãnh quả dị thục của ác nghiệp ấy".
6.
Rồi vua Yāmā, này các Tỷ-kheo, sau khi chất vấn, cật vấn, nạn vấn người ấy về
vị Thiên sứ thứ ba, rồi giữ im lặng.
7.
Rồi này các Tỷ-kheo, những người lính địa ngục bắt người ấy chịu hình phạt gọi là
năm cọc. Họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào một bàn tay, họ lấy cọc sắt
nung đỏ đóng vào bàn tay thứ hai, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào một bàn chân,
họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào bàn chân thứ hai, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng
vào giữa ngực. Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, cực
khổ, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có
thể mệnh chung cho
đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.
Này
các Tỷ-kheo, rồi các người lính địa ngục bắt người ấy nằm xuống và lấy cái rìu chặt người ấy.
Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, cực khổ, thống khổ, khốc liệt.
Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa
được tiêu trừ.
Này
các Tỷ-kheo, rồi các người lính địa ngục dựng ngược người ấy, chân trên đầu dưới và lấy dao sắc chặt
người ấy. Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, cực khổ,
thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác
nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.
Này
các Tỷ-kheo, các người lính địa ngục, cột người ấy vào một chiếc xe, kéo người ấy chạy tới, kéo
người ấy chạy lui, trên đất được đốt cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực.
Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, cực khổ, thống khổ, khốc liệt.
Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa
được tiêu trừ.
Rồi
này các Tỷ-kheo, các người lính địa ngục đẩy người ấy lên, kéo người ấy xuống trên một sườn núi đầy
than hừng, cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực. Người ấy ở đây
thọ lãnh các cảm giác đau đớn, cực khổ, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy
không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.
Rồi
này các Tỷ-kheo, các người lính địa ngục nắm ngược người ấy, chân phía trên, đầu phía dưới và
quăng người ấy vào một vạc dầu bằng đồng nung đỏ, cháy đỏ, cháy thành ngọn,
cháy đỏ rực. Người ấy ở đây, bị nấu với bọt
nước sôi sùng sục, khi thì trôi nổi lên, khi thì chìm xuống đáy, khi thì trôi
dạt ngang. Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, cực khổ,
thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác
nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.
8.
Rồi này các Tỷ-kheo, những người lính địa ngục quăng người ấy vào Ðại địa ngục.
Này các Tỷ-kheo, Ðại địa ngục ấy:
Có bốn góc, bốn cửa,
Chia thành phần bằng nhau,
Xung quanh có tường sắt,
Mái sắt lợp lên trên.
Nền địa ngục bằng sắt,
Nung đỏ cháy đỏ rực,
Ðứng thẳng luôn có mặt,
Rộng một trăm do tuần.
9.
Một thời xưa lắm, này các Tỷ-kheo, vua Yāmā suy nghĩ như sau: "Những ai làm ác
nghiệp ở đời, phải thọ lãnh những hình phạt sai khác như vậy. Mong rằng ta được
làm người, và Như Lai, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác xuất hiện ở đời, ta có thể
hầu hạ Thế Tôn, Thế Tôn thuyết pháp cho ta, và ta có thể thông hiểu pháp do Thế
Tôn thuyết giảng".
10.
Này các Tỷ-kheo, điều Ta đang nói, không phải Ta nghe từ một Sa-môn hay
Bà-la-môn nào khác. Những điều Ta đang nói chỉ được Ta biết mà thôi, chỉ được
Ta thấy mà thôi, chỉ được Ta hiểu mà thôi.
Dầu Thiên sứ báo động,
Thanh niên vẫn phóng dật,
Họ ưu buồn lâu dài,
Sanh làm người hạ liệt.
Ở đây, bậc Chân nhân,
Ðược Thiên sứ báo
động,
Không bao giờ phóng dật,
Trong diệu pháp bậc thánh.
Thấy sợ trong chấp thủ,
Trong hiện hữu sanh tử,
Ðược giải thoát không thủ,
Sanh tử được đoạn trừ.
Ðược yên ổn, an lạc,
Ngay hiện tại tịch tịnh,
Mọi oán hận, sợ hãi,
Các vị ấy vượt qua,
Mọi đau đớn, khổ sầu,
Thảy đều được siêu thoát.
No comments:
Post a Comment