2.7. Kinh Sân Hận Tám Kệ, Tiểu Bộ-Kinh Tập
Nói lên với ác ý,
Và thật cũng có người,
Nói lên ý chân thật,
Dầu có lời nói gì,
Ẩn sĩ không liên hệ,
Do vậy bậc Mâu-ni,
Không chỗ nào hoang vu.
Thiên trú điều sở thích,
Làm sao từ bỏ được,
Ðiều tà kiến của mình,
Khi tự mình tác thành,
Quan điểm riêng của mình,
Như điều họ được biết,
Hãy để nó nói vậy.
Lại nói cho người khác,
Biết đến những giới cấm,
Của tự cá nhân mình,
Bậc thiện xảo nói rằng,
Như vậy không Thánh Pháp,
Nếu ai tự nói lên,
Lời tán thán tự ngã.
Sống hết sức tịch tịnh,
Khi tán thán giới đức,
Không nói "Tôi là vậy",
Bậc thiện xảo nói rằng,
Như vậy là Thánh Pháp,
Với vị ấy đề cao,
Ở đời, không khởi lên.
Ðược sửa soạn, tác thành,
Ðược đặt ra phía trước,
Không phải không tranh luận,
Khi đã thấy lợi ích,
Trên tự thân của mình,
Y đấy, duyên dao động,
Ðạt được sự tịch tịnh.
Không dễ gì vượt qua,
Thẩm sát các Pháp xong,
Mới tác thành chấp trước,
Do vậy là con người,
Ðối với trú xứ ấy,
Có khi quyết từ bỏ,
Có khi chấp nhận Pháp.
Không tìm được ở đời,
Các kiến được sửa soạn,
Ðối với hữu, phi hữu,
Bỏ man trá, kiêu mạn,
Vị tẩy sạch, loại bỏ,
Vị ấy đi với gì,
Vị ấy không chấp thủ.
Bị chỉ trích trong Pháp,
Với ai không chấp thủ,
Lấy gì có thể nói?
Chính đối với vị ấy,
Ngã, phi ngã đều không,
Vị ấy đã tẩy sạch,
Mọi tà kiến ở đời.
No comments:
Post a Comment